TRUYỆN TỪ NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI ZELDA GIN, TỪ NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI BY ZELDA GIN

1. Em có thân quen một người hồi đại học. Yêu nhau được hơn một năm, hôm các buổi tiệc nhỏ em say, cậu ta đưa em về, và làm chuyện ấy. Khi cậu ta nằm đè lên em, tự nhiên cơn say của em biến mất. Em không cảm giác được những chiếc hôn cậu đặt lên cổ em. Em chỉ mở khổng lồ mắt, nhìn trần nhà. Lúc ấy, thứ duy nhất em nghĩ là, là đồ đạc đặt trên sàn nhà, tranh ảnh được treo trên tường. Vậy mà trần nhà thì trống trơn. Và chỉ có cái trần nhà cô đơn ấy là nhìn thấy em, và em nhìn thấy. Em không thấy vui, chỉ thấy lạc lõng. Thế giới ngoài tê không có thứ mà em tìm kiếm...

Bạn đang xem: Từ nơi tận cùng thế giới zelda

--- The B-side 

2. Tôi lướt tay qua những bìa đĩa vinyl.

- Tại sao em phải mất công cài singles, trong khi tất cả các bài đó đều nằm trong album?

Min tiến lại gần tôi, chiếc khăn to lớn đùng ôm xung quanh bờ vai ẩm ướt.

- Anh không bao giờ nghe B-side của singles sao?

- B-side thì không thành hit được.

- Không phải, B-side chính là lí vì người ta phải cài đặt singles.

Tôi không nói gì nữa. Min đúng. Chỉ là hai mặt đĩa được quy định theo thứ tự. Nhưng radio luôn chỉ phát track side A.

- Lam à, không phải với anh, em cũng chỉ là B-side thôi sao?

Tôi nhìn Min con quay lưng đi, đôi vai dửng dưng như đã biết hết, và từ rất lâu.

--- The B-side 

3. Những người trẻ yêu nhau vội vã, cuống quýt để rồi chia ly cũng vèo dài như một đêm trăng tàn. Đơn giản vì họ ngay từ lúc bắt đầu, đã cảm thấy không thể thuộc về nhau mãi mãi. Yêu nhau mà vẫn tìm kiếm một mảnh ghép khác, vẫn chờ đợi một người khác. Những cuộc tình như thế, tôi không muốn trải qua. Dù biết có phải thử nghiệm như ngồi lắp nhị miếng ghép vào một bức tranh hàng ngàn mảnh ăn khớp nhau, tôi vẫn tin xác suất nhỏ nhất của việc chọn một lần.

--- Quả trứng Phục Sinh

4. Khi một thứ xảy ra quá bất ngờ đến mức không thể biết là nên vui tốt buồn, thì những dòng suy nghĩ cũng tản mạn đến lệch lạc.

--- Quả trứng Phục Sinh

5. Thời ấy còn trẻ, anh đã không lo sợ gì. Chỉ là, sự dịu dàng của em, đã khiến anh lo sợ.

--- Cô gái nhỏ ngồi cạnh tôi năm ấy

6. Đôi khi tôi nghĩ những người như thế, họ có một dây cót vô hình đằng sau, được vặn lên mỗi ngày để làm chuỗi việc giống nhau, sống chuỗi ngày giống nhau. Một ngày nào đó, dù có lên dây cót cả trăm chục lần, bánh răng trong họ cũng không nhúc nhích thêm được nữa, và họ sẽ nằm xuống, nhắm mắt, mở mắt, và tự hỏi họ đã làm được gì, đã mất gì vào suốt thời gian qua.

---Trong bố mươi giây đoàn tàu chạy qua 

7. Em đã đi nhiều nơi. Một mình. Chỉ đến lúc đứng trước một vách núi sâu thẳm, em mới nhận ra em yêu anh khủng khiếp. Nhưng anh quá can đảm. <...> Chẳng có gì cả, điều khiến em yêu anh là ở điều khiến anh không thể yêu em. Giờ thì em ổn rồi.

--- Những cánh hoa trên tường

8. Tình yêu đi vào lối mòn. Quan lại tâm thành thói quen, gặp nhau như uống một cốc trà buổi chiều lúc hoàng hôn còn chưa tắt. Chúng tôi vẫn còn trẻ, nên để lẫn nhau đi.

--- Bảng chữ cái của Lily

9.  Mỗi lần người khóc, là một lần đại dương

-- Bảng chữ cái của Lily

10. Tôi mới thấy thời gian không chỉ làm tình yêu bền chắc lên như người ta vẫn nói, mà đôi khi làm con người sáo mòn đi, sáo mòn đến mức không còn muốn rời khỏi mối quan lại hệ cố hữu. Tôi và cậu ấy vẫn ngủ cùng nhau, nhưng không còn thức cùng nhau được nữa. Nên tôi rời đi.

--- Ngoại lệ duy nhất

11. Nếu tôi và cậu ấy ở bên nhau lâu như thế mà còn phân tách tay, thì kết thúc mang đến một đám cưới chóng vánh của tôi và anh sẽ là gì? Nhưng điều tôi lấy làm ngạc nhiên ở chỗ, tại sao bé người không bao giờ ao ước chờ một hạnh phúc tuyệt đối sau khi đã trượt dốc lâu dài. Khác nhau nhiều chứ, giữa việc lấy một người mình từng yêu nhưng cuộc sống đã trở nên quen thuộc và rỗng, với việc lấy một người mình yêu và họ đủ lạ để khám phá mỗi ngày. Đây không phải là cuộc cá cược với hạnh phúc bản thân, mà là sự trao đổi niềm tin giữa nhì người yêu nhau. Giữa tôi và anh. Những người khác không còn quan tiền trọng nữa.

--- Ngoại lệ duy nhất

12. Đôi khi, những thứ chúng ta nhận thức được, là những thứ không thể diễn đạt, và làm mọi thứ được hiểu chậm hơn bình thường.

--- Ngoại lệ duy nhất

13. Tôi ngồi cạnh em, khẽ luồn ngón tay mình xiết lấy từng ngón tay em chắc chắn.

- Em còn nhớ hôm anh nói lấy nhau đi, anh đã bị lỡ chuyến bay sáng không?Em khẽ gật đầu, khẽ mỉm cười, như đang hồi tưởng lại lúc em hoảng hốt nhìn đồng hồ, và phát hiện ra sự dậy muộn hiếm có của mình.- Hôm đó, thực ra anh đã dậy rất sớm. Đủ để chuẩn bị mọi thứ. Và đi trước lúc em tỉnh dậy.Em mở tròn khổng lồ mắt, từng ngón tay bấu lại trên mu bàn tay tôi.- Nhưng anh không muốn em tỉnh dậy một mình. Trong suốt chục năm đi làm, anh chưa bao giờ dậy muộn. Càng không để bất cứ ai tốt một tác động ngoại cảnh nào thành nguyên do. Chỉ riêng hôm ấy, anh tự thưởng mang lại mình một chuyến bay, để nằm cạnh em, ôm em ngủ, để dậy cùng em, thức cùng em. Anh đã không thể nghĩ tức thì lúc đấy, nhưng giờ anh biết rõ hơn bất cứ điều gì. Em là ngoại lệ đầu tiên, và duy nhất anh tự cho phép mình vượt qua giới hạn bản thân. Nên với một người như thế, thì điều duy nhất còn lại phải làm, là cưới cô ấy.

--- Ngoại lệ duy nhất

14. Có ba loại người khi nói về giấc mơ. Thứ nhất là người ta có thể mơ thấy một việc gì đó, nhưng lúc tỉnh lại thì mọi kí ức về giấc mơ biến mất. Loại thứ nhì thì có thể mơ thấy một việc gì đó, thường xảy ra vào tương lai, nhưng rồi cũng chỉ nhớ với máng cho đến khi gặp việc tương tự xuất xắc xảy ra một cách đích xác. Và kiểu thứ ba, là những người có khả năng tái hiện hoàn toàn, giấc mơ của mình, một cách hoàn hảo.

--- Di ly

15. 

- Anh là người chậm cảm, đúng không? - Em nằm ẹp xuống bàn, tay buông lơi không điểm tựa. Trên truyền họa đang nói về sự tăng tốc độ của cuộc sống thường ngày. Cô dẫn chương trình nói cũng nhanh không kém.

Xem thêm: Múa Ấn Độ Temptation Tuyệt Vời Của Bé Nguyễn Quỳnh Anh, Múa Ấn Độ Hay

- Thế nào là chậm cảm? - Tôi xoay miếng rửa quanh vòng bát, rồi xuống đáy bát. Tuần tư một đĩa to, nhị bát to, nhị bát nhỏ.

- Tức là anh nghĩ thế cho cảm xúc. Anh không cảm thấy buồn cho đến khi não anh gắn đến suy nghĩ mác buồn. Hoặc là lúc xảy ra việc gì đó thì anh chưa cảm nhận được ngay, đến một lúc sau, hoặc một vài ngày sau, anh mới cảm rõ tác động của sự việc lên anh như thế nào. - Em chậm rãi giải thích, mắt lơ láo như bắt lấy từ ngữ vô hình vào không trung.

Tôi suy nghĩ về định nghĩa em đưa ra, tay cất những đồ sứ trắng mát dấp nước lên giá.

- Em lấy ví dụ được không. Thực ra mọi việc đều có mặt lí trí và cảm xúc. Nếu em định nói anh là người lí trí thì anh công nhận.

- Không. Chậm cảm khác cơ. Giống như anh bị mất một thứ quan tiền trọng. Anh nhận thức được là anh mất nó và những bất lợi anh phải chịu. Nhưng việc thứ đó trở thành một phần vào đời sống của anh, gắn với người, với kỷ niệm, và mất thứ đó khiến anh tiếc, anh buồn, thì phải một thời gian sau anh mới nhận ra được. Lúc đó thì đã quá muộn rồi.

- Thế lúc đó anh phải làm sao? Tôi bật cười, cố hình dung về một thứ cụ thể mà em nhắc tới, nhưng chỉ có màu xám đục trải dài tít tắp.

- Em không biết. Có thể anh chìm vào đó, hoặc là anh lại gạt nó quý phái một bên, và sống tiếp. Chỉ có vào đầu anh mới biết cái gì đang diễn ra.

<...>

- Anh có biết ưu điểm của người chậm cảm là gì không? - Em mặc chiếc maxi to, chỉ hở đôi vai trần và bàn chân trắng bé xíu, đung đưa trong cửa hàng cà phê ngoài trời, dưới tán ô đỏ khổng lồ đùng. Tôi yên lặng, lắc đầu.

- Là anh không bao giờ phải chịu nỗi đau cùng lúc với người khác. Có thể anh sẽ cảm thấy sau đó rất lâu, và nỗi đau còn nguyên vẹn không thì em không chắc. - Em cười, hút một hơi nước dài, rồi ngả lưng ra sau.

- Nhưng anh phải chịu đựng một mình. Và đấy là điều cô độc nhất anh từng biết. - Tôi cố không nhấn mạnh vào từng chữ. Nói về trải nghiệm cô đơn, đâu phải một thứ hay gì.

--- Người chậm cảm

16. Anh có biết vào từ điển Oxford, Gin có nghĩa là cạm bẫy, còn Tonic là một loại thuốc làm người ta cảm thấy khỏe mạnh và đầy đủ không. Giọng em mềm ướt bên tai. Anh có biết Bukowski từng nói người ta uống rượu một là để ăn mừng chuyện tốt, nhì là để quên chuyện không tốt, và cha là làm xảy ra chuyện gì đó. Anh uống một lần để quen thuộc em, lần thứ hai để ăn mừng với em, lần thứ tía là để quên em.

--- Legging trên sofa

17. Họ yêu anh, nhưng họ cũng nghĩ đến tương lai của họ. Phụ nữ bây giờ biết tự dựng lên viễn cảnh nhà cao cửa rộng, chồng cầu tiến bé ngoan đẹp. Họ sẽ yêu hết người này đến người khác, tìm người này đến người khác, để lắp vừa cái viễn cảnh đó. Từ lúc đó đến lúc họ tìm thấy người cuối cùng, anh chỉ là người chũm thế. 

--- Legging trên sofa

18. Nhưng tôi thích tên Di hơn. Dị thì dù ở trong bình dị lúc đứng riêng sẽ trở thành khác thường. Nhưng Di thì có nghĩa là chuyển động. Hay, đúng không?

--- Thế giới không chỉ có butter wallfles và café au lait

19. Đàn ông khó phân biệt giữa yêu và hài lòng. Lấy một người phụ nữ anh yêu, anh sẽ hài lòng. Nhưng ngược lại, nếu anh lấy một người phụ nữ làm anh hài lòng, rồi phát hiện ra người anh yêu là người khác, anh nằm vào số thảm hoạ chung.

--- Chỉ là anh chưa biết mà thôi

20. Nếu như anh chỉ có một mình, anh có chờ em không? Nếu như anh chỉ có một mình, anh sẽ đi tìm em chứ?

Nếu như em chỉ có một mình, anh vẫn yêu em, đúng không? Nếu một buổi sáng, nhìn thấy em quay về mệt mỏi, anh vẫn sẽ cười, và ôm em, đúng không?

--- Nếu anh chỉ có một mình

21. Khi gặp lại người mình yêu, cơ thể hoặc sẽ phản ứng quá cấp tốc hoặc sẽ chết lặng tại một chỗ.

--- Ngày cuối cùng bị mất

22. Tôi vẫn nghĩ về những đường thẳng chạy chéo vào không gian. Dù tôi có gặp lại Rei cả trăm lần, yêu cô cả trăm lần, thì cũng sẽ làm tổn thương và chia tay cô cả trăm lần đó. Chỉ cùng một lí do. Có lẽ tôi và cô yêu nhau, nhưng không ở cạnh nhau mãi được. Chẳng phải ngang trái cuộc đời gì, chỉ là bởi vì lựa chọn của mỗi người, và yêu nhau không đủ để núm đổi bản ngã vốn có.

--- Ngày cuối cùng bị mất

23. Ngay cả trước khi Du bỏ đi, tôi vẫn luôn tự vấn mình câu hỏi ấy. Tôi lục tìm vào phòng, thấy được những mẩu giấy có nét chì lác đác. Những khoảng trống đã bị tẩy đi. Có thể đó mới là điều Du muốn nói, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể đọc ra được nữa. Lacuna, tôi nhớ rõ âm thanh đó, vang lên như một sự tiếc nuối. Là những đoạn viết không thể khôi phục, là đoạn lặng dài đặt vào bài nhạc lúc không còn nốt nào được chơi, là phần từ vựng không được phát triển đầy đủ. Là những suy nghĩ ăn mòn thoáng nguy hiểm nhưng không thể diễn tả, là bản thể khác của nỗi đau mà bé người tự bảo mình phải thờ ơ, phải quay lưng đi để sống tiếp. Để can đảm sống tiếp. Du không sợ chết, nhưng sợ sống.

--- Em chỉ thiếu serotonin thôi

24. Hans đã từng học ở Greenland.

Cậu bảo ở đó chỉ có một trường đại học duy nhất.- Tớ và người yêu lúc đó, quyết định sẽ đi Greenland học, và trở thành những kẻ đào vàng.- Đào vàng?- Ừ, ở đó có rất nhiều quặng kim cương, vàng, titanium, bọn tớ sẽ khai thác, trở nên giàu kết xù và sung sướng.- Thế rồi?- Thế rồi tớ không hề biết, ở đó có mùa mà ngày dài sáng không thấy đêm, gây ảnh hưởng đến lượng serotonin vào cơ thể.- Vậy là cả đất nước tự kỉ?- Không, những đứa điên như cậu thôi. Nhưng mỗi học kỳ mới, lớp lại vắng đi vài người. Cậu hiểu ý tớ không, Ju?Chân Hans cọ nhẹ vào mu bàn chân tôi, miệng nở nụ cười yếu ớt mơ hồ. Tôi gật đầu rồi vùi mặt vào ngực cậu. Thế giới này toàn chuyện buồn. Nhưng dù là hiện thực thì vẫn chỉ chìm trong câm lặng. Tôi biết, người yêu lúc đó của Hans đã không còn nữa.Đến cả Hans cũng không còn nữa. Tại sao tôi vẫn ở đây?

--- Em chỉ thiếu serotonin thôi

25. Tôi biết những cô nhóc trẻ sẽ thích những anh chàng trưởng phòng trẻ, có gout và có triển vọng tương lai. Tôi biết Nguyễn thích tôi. Tôi cũng biết kiểu tình cảm có một bắt đầu điển hình sẽ có kết thúc điển hình và đi vào lối mòn.

--- xe chở nhạc Leonard Cohen

26. Tôi biết xã hội này vẫn còn người đang đấu tranh với đủ các triệu chứng xói mòn cảm xúc và biến chất tính cách.

--- Từ nơi tận cùng thế giới

27. Cậu giống như liều thuốc giảm đau, còn tớ muốn chấp nhận nó.

--- Từ nơi tận cùng thế giới

28. Có người từng bảo anh là người yêu tầm thường thân. Nghĩa là anh chỉ yêu một người, và chỉ có thể là người đó. Mọi điều thuộc về người đó là môi trường sống của anh. Lúc anh nghĩ người đó nói đúng, anh đã không hiểu tại sao mình lặng lặng. Có thể Kei là tận cùng thế giới, tuyệt là đáy kí ức của người khác, nhưng em là hiện tại của anh. Luôn là như thế.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.