Video: Nở Rộ " Sơn Đông Mãi Võ Là Gì ? Sang Trung Quốc Xem Sơn Đông Mãi Võ

Không biết “Sơn Đông” ở nơi nào lại gắn sát với trường đoản cú “mãi võ” trở thành phương pháp gọi những nhóm giữ động chào bán thuốc gia truyền cao 1-1 hoàn tán, rượu thuốc đả chưa có người yêu xương khớp thậm chí là nhổ răng bằng tay không nên thuốc tê. Để khiến ấn tượng, số đông các gánh sơn Đông đều phải sở hữu biểu diễn phần lớn màn võ thuật, múa đao, chặt gạch, thuật ảo hoặc làm cho xiếc. Tất cả đoàn sở hữu theo bé khỉ mặc bộ đồ red color đạp xe vòng quanh, tay cầm cái nón chìa ra mời cô bác đứng xem ủng hộ trong tiếng trống và tiếng đồng la tùng tùng xèng chen lẫn tiếng nhà gánh hô to xuất bán cho cô này gói thuốc xổ, bán cho bác trai đứng đằng tê gói thuốc cao trị đau lưng.

Bạn đang xem: Sơn đông mãi võ là gì

*

Hồi nhì mươi tuổi ra đời đi làm việc kiếm sống, tôi quen một thằng bạn từng là môn sinh phái thiếu hụt Lâm sơn Ðông từ khu vực miền bắc vào tp sài gòn sinh sống. Thấy tên môn phái là lạ trong giới võ thuật hỏi ra mới biết đó là môn võ Bắc thiếu thốn Lâm sinh sống tỉnh sơn Ðông bên Trung Quốc. Anh bảo môn phái này vị sư tổ Nguyễn Văn Thơ sáng lập lúc theo học võ cùng với sư phụ è Vi Sìn, bạn Sơn Ðông xiêu bạt sang vn mưu sinh bởi nghề phân phối thuốc dạo. Anh có cú móc tay rất điêu luyện khác xa với chiêu nuốm nã thủ mà anh bảo là Ðường Lang quyền trong những tuyệt chiêu của môn phái Bắc thiếu thốn Lâm đánh Ðông. Môn võ này bắt trước hình thái chuyển động của nhỏ bọ ngựa như móc, nhấc, bổ, trượt, sử dụng nhu chế cương phối kết hợp nội công với ngoại công linh thiêng hoạt.

Anh không xác minh Sơn Ðông là chiếc rốn của nghề buôn bán thuốc dạo kiêm màn biểu diễn nội công như những vị sư tổ của anh ý trong trường phái Bắc thiếu hụt Lâm từng làm. Ðó là chuyện thông thường kiếm sống ngoài đời của một võ sư nhưng mà không mở võ đường thu nạp đệ tử. Anh cho rằng những gánh tô Ðông mãi võ xuất hiện ở khắp trung hoa từ xa xưa, không nhất thiết nó phải bắt đầu từ tỉnh tô Ðông. Người biết võ thuật thâm hậu thường am hiểu cấu tạo xương cốt thể chất con fan nên không lạ gì chuyện chữa trị vết thương, đả trật xương khớp. Họ tự chế ra thuốc từ những loài thảo dược liệu và làm các bước đó như một bí quyết giúp tín đồ giúp đời. Tất nhiên có khi chúng ta nhận một chút ít thù lao để mưu sinh.

*
Nhổ răng dạo bước của gánh tô Đông mãi võ – Ảnh: tứ liệu

Tình cờ tôi đọc được bài xích tản văn “Một thời nhằm mãi võ” ở trong phòng báo Phan Tấn Hải, tôi rất đồng tình khi ông ví chuyện có tác dụng báo như chuyện mãi võ. “Vài năm nay, trên nước Mỹ, tôi mưu sinh bằng một nghề tựa như như sơn Ðông mãi võ. Từ thuở nhỏ, tôi cứ lưu giữ mãi hình hình ảnh các con trai võ sĩ đánh Ðông đứng thân chợ, nơi những ngã tư trong Chợ Lớn, vung cước đi quyền, tức thị “bán võ” để kiếm sống. Lừng chừng cách đối chiếu nghề có tác dụng báo như mẫu mã mãi võ có làm ai tổn hại không, tôi chỉ thấy thông thường thôi – tập lạnh lùng là điều cũng bắt buộc quen, bởi vì cảm xúc không nên để dư hoặc thiếu”.

Nhưng điều làm tôi suy xét trong bài viết khi ông đề cập đến các nhóm đánh Ðông mãi võ thường tập trung ở Chợ Lớn. Chúng ta là hầu hết võ sư thực thụ. “Các tay trong những gánh võ, tôi tin và bây giờ vẫn tin, phải là võ sư thật. Họ sử dụng cổ uốn nắn cong mũi giáo. Chúng ta nhào lộn, múa quyền, đá liên hoàn cước tốt hơn xi nê”. Cùng nghề bán thuốc mãi võ không hẳn là nghề dễ dàng kiếm sống. “Họ tìm sống gian truân lắm, người nào cũng biết điều này. Ðồng tiền họ nhặt được vị trí góc phố, ngoài những giọt mồ hôi của lòng bàn tay sau tiếng múa võ, có thể có cả lòng yêu đương hại của không ít người không còn thật trung tâm tin vào bài thuốc trật gân đả xương của họ… một lượt tôi hỏi một ông cụ fan Hoa, ở trong phái Ðường Lang, bạn tôi thường gặp mặt dưới góc phố. Ông nuốm không ở trong các gánh múa võ đánh Ðông, dẫu vậy hẳn là quen nhiều sinh hoạt của họ, cũng chính vì nhiều chuyện ông cố kỉnh kể lại y giống như tiểu thuyết Kim Dung”.

*
Một gánh tô Đông mãi võ ở china năm 1840 – Tranh vẽ của hoạ sĩ: Thomas Allom

Nhà báo Phan Tấn Hải nhắc tới phái Ðường Lang, cũng giống như tôi nhắc đến đứa bạn võ sinh Ðường Lang thuộc Thiếu Lâm Bắc phái. Một sự trùng lặp ý tưởng về môn võ khởi nguồn từ Sơn Ðông. Tôi rước chuyện này hỏi người chúng ta già nối tiếp nhiều chuyện Ðông – Tây, gồm phải cụm từ tô Ðông mãi võ đúng thật bắt đầu từ tỉnh đánh Ðông mặt Trung Quốc. Tuy vậy ông không đủ can đảm võ đoán là xác thực. Ông các bạn nói, chuyện bên Tàu xa xăm quá, chuyện đời tô Ðông mãi võ tp sài gòn mới gần gụi hơn, tương đối đâu mà tìm ra cội gác cũng tương tự ở tp sài gòn thuở kia treo đầy bảng quảng cáo thuốc tây trị sán lãi giun kim, đau sống lưng nhức mỏi mà người tiêu dùng đâu cần biết thuốc tây nhập cảng bên Tây hay mặt Tàu hoặc chế tao tại sử dụng Gòn.

Xem thêm: Con Chuột Hài Nhất Thế Giới, Con Chuột Cống To Nhất Thế Giới

Ông các bạn già nói hồi đầu thuở thập niên 1950, vùng Chợ Lớn tất cả một gánh đánh Ðông nổi tiếng và thường màn trình diễn bán thuốc Nam, dung dịch cao solo hoàn tán ham dân chúng bảo phủ đứng xem chật cứng. Ðó là gánh thuốc lưu động Lê Văn Quý. Nói là gánh đánh Ðông mãi võ nhưng thực ra ông Lê Văn Quý không phải múa võ mà là làm cho xiếc ảo thuật, mặc dầu dưới đất cũng bày ra mấy cục gạch thẻ để chặt tay không tuy vậy không khi nào thấy võ sĩ nào trong đoàn ra biểu diễn. Cứ những lần gánh Lê Văn Quý xuất hiện thêm ở Chợ lớn là ông bắt buộc đến xem cho bởi được. Vui, tiếng cười khoái trá của đám nhỏ nít, thanh niên, ông già bà cả thu hút bạn xem chứ không hẳn những màn đập đầu vào trái dừa hay dao chém vào bụng không còn hấn. Mọi màn màn trình diễn võ thuật của một vài gánh đánh Ðông xuất xắc thì tuyệt thật nhưng những tay thai gánh hay được dùng võ thuật bạo lực trình diễn yêu cầu dễ khiến cho người xem buồn rầu hơn là ưng ý tính giải trí vui chơi của gánh tô Ðông thuật ảo ảnh của ông Lê Văn Quý.

Vui duy nhất là câu đi đầu chào bà con đứng xem phổ biến quanh: “Tôi là Lê Văn Quý, mắt hí hí, đầu bao gồm chí, nạp năng lượng mứt bí, nhổ răng thí, bà xã cao như cây đèn quý”. Sau màn trình làng gây giờ đồng hồ cười, ông cho con khỉ mặc quần xà lỏn red color chạy xe đạp điện vòng vòng, lại biết ráng gói dung dịch tễ đi mời khách. Màn chính ảo thuật của ông Lê Văn Quý là tráo bài xích Tây, với màn trái banh bong thay đổi hoá. Biết là trò bịp đề nghị ông chúng ta già của tôi quan sát rất kỹ nhưng mà chẳng khi nào phát hiện ra sơ hở, mẹo nhỏ khéo tay màn trình diễn ảo thuật mặt đường phố của ông sinh hoạt thời đó vậy nên là thượng thừa. Ông các bạn tôi nhắc thêm, hay tốt nhất là đo đắn ông Lê Văn Quý sử dụng thuốc gì mà sử dụng miếng bông gòn lờ lững vào dòng răng cấm, lôi ra lúc như thế nào mà người cho ông nhổ răng không phải hay biết.

Nghe ông kể chuyện về gánh đánh Ðông thuật ảo của ông Lê Văn Quý vang danh vùng Chợ to làm tôi bùi ngùi nhớ đến anh Mạc Can, con trai của nhà ảo thuật thuộc nạm hệ trước tiên ở nước ta từ trong thời gian 1930, mặc dù rằng ngày nay mấy nhà ảo ảnh thuật trẻ tuổi có tương đối nhiều ngón nghề chuyên nghiệp hơn ông nhiều. Tôi quen nghệ sĩ Mạc Can khi anh mang đến Mỹ định cư sau khi cha anh, ông Lê Văn Quý tắt thở ở tuổi 94. Vài ba lần shop chúng tôi cùng ăn cơm, đi uống cà phê nhưng Mạc Can không lúc nào kể về chuyện thân phụ mình từng lập gánh đánh Ðông mãi võ. Có một lần, anh chỉ kể đến thân phụ mình như một nhà thuật ảo ảnh kiếm sống đi ngoài đường phố mà lại Mạc Can đã hư cấu câu chuyện nghề nghiệp và công việc của gia đình thành một tòa tháp tiểu thuyết “Tấm ván phóng dao”.

*
Mạc Can (bên phải) cùng bạn bè trong máu mục phóng dao – Ảnh: tứ liệu

Mạc Can vui miệng lắm, loại nghề thuật ảo ảnh lặt vặt của anh ý nối nghiệp thân phụ mình trong tuổi xuống dốc cuộc sống lại nổi danh thành một bên văn ngang hông và tiếp nối là công ty xuất phiên bản ở Việt Nam mua hàng thêm vài bố tác phẩm. Mạc Can kể chuyện anh thành nhà văn mà ánh mắt long lanh như thể hồi cơ hội chạy xe honda đi làm việc tiết mục thuật ảo cho hầu hết gánh xiếc rong, được tin báo qua phôn “Tấm ván phóng dao” được đánh giá xếp hạng. Anh kể, tôi ngừng xe mặt đường, lặng người mà nước mắt trào ra.

Có các lúc cửa hàng chúng tôi ngồi âm thầm bên ly cà phê, ánh mắt tinh nghịch hề hề của Mạc Can tràn trề vẻ ưu tư. Anh cân nhắc chuyện phải ở hay cần về vày cái nghề viết lách sinh hoạt xứ này chẳng khác nào làm nghề đánh Ðông mãi võ. Nhà báo Phan Tấn Hải nói đúng quá: “Bán văn thân chợ nhằm sống càng có tác dụng tôi hiểu nhiều hơn, xúc chạm những hơn, thọc tay vào sâu hơn loại mạng lưới cuộc sống… có không ít người nuốm bút, khi gửi bài bác cho báo, ưa nghĩ rằng điều anh hoặc chị ta viết đề nghị là quý giá muôn đời… dẫu vậy đó hẳn là chuyện của các tạp chí văn chương, không bám gì tới cái xẻ tư Bolsa mà các môn phái tô Ðông đang bán văn mưu sinh”.

Chuyện viết lách mưu sinh là một trong lẽ, chuyện nghề nghiệp và công việc và gián đoạn văn hóa sống một nước nhà xa lạ new là chuyện chủ yếu của Mạc Can sinh sống trên nước Mỹ. Anh kết thúc khoát ra quyết định “về”. Một thời hạn ngắn làm gã “Sơn Ðông mãi võ” đối với anh sống xứ fan là quá đủ, cũng như trước đây các văn sĩ nghệ sĩ đã từng có một thời lận đận theo gánh sơn Ðông chào bán thuốc tìm sống như nhà văn Duyên Anh tốt cô đào Ngọc giàu hồi trẻ trước khi trở thành những người dân được công chúng biết đến.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.