Soạn Bài Kể Chuyện: Búp Bê Của Ai, Tiếng Việt Lớp 4 Tập 1, Soạn Bài Kể Chuyện: Búp Bê Của Ai

Soạn bài bác Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK tiếng Việt 4 tập 1. Câu 2. Kể lại mẩu chuyện Búp bê của ai bằng lời nhắc của búp bê.

Bạn đang xem: Soạn bài kể chuyện: búp bê của ai, tiếng việt lớp 4


Kể chuyện: Búp bê của ai? trang 138 SGK giờ đồng hồ Việt 4 tập 1

Câu 1. phụ thuộc vào lời kể của giáo viên (thầy giáo), em hãy tìm lời thuyết minh cho những tranh dưới đây:

*

Trả lời:

- Tranh 1: Búp bê bị xem nhẹ trên nóc tủ với đồ chơi khác.

- Tranh 2: Mùa đông không có váy áo, búp bê bị lạnh cóng tủi thân khóc.

- Tranh 3: Đêm buổi tối búp bê bỏ cô nhà đi ra phố.

- Tranh 4: Một cô bé tốt bụng thấy được búp bê nằm trong đống lá khô.

- Tranh 5: Cô nhỏ xíu may áo new cho búp bê.

- Tranh 6: Búp bê sống niềm hạnh phúc trong tình yêu thương của cô nhà mới.

Búp bê của ai?

1. Nga là cô bé xíu ham nghịch và giường chán. Dạo hè, Nga đòi bởi được người mẹ mua mang đến một nhỏ búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được không nhiều lâu Nga đã mặc kệ búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho lớp bụi bám.

Trời trở rét, búp bê chỉ bao gồm độc duy nhất một dòng quần lót. Bộ váy của búp bê đã trở nên Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, rét quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đã ngủ, tỉnh dậy hỏi:

- Sao em khóc?

- Em không có áo quần. Em rét mướt lắm. Còn chị, may mà mũ áo nối sát với tín đồ nên chị Nga không toá ra được.

- Cô ấy tệ thiệt - Chị Lật Đật chép mồm - Cô ta bắt đàn mình làm cho trò vui, tuy nhiên chẳng khi nào chú ý tới chúng mình.

Búp bê nức nở:

- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.

2. Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm phương pháp leo lên tường, chui qua lỗ thông tương đối trên cửa ngõ ra vào, nhảy đầm ra phố. Chị Lật Đật call lại thế nào thì cũng không được. Chị call Nga. Dẫu vậy Nga vẫn ngủ vùi vào chăn. Chị Lật Đật tiếc nuối rằng mình tròn xoay, không có chân. Giả dụ có, chị cũng trở nên bỏ đi nốt.

Xem thêm: Lượng Facebook Trả Cho Streamer, Facebook Gaming Là Gì

Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga new thức dậy. Quan sát về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: “Ai rước búp bê của nhỏ rồi?” người mẹ bảo Nga hãy cần cù tìm búp bê ở góc tủ, vào gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng lại còn tìm không ra búp bê nữa!

3. Đêm hôm trước, bay được ra phía bên ngoài búp bê phấn kích quá, chạy một mạch sang trọng phố bên. Tuy vậy đêm tối, trời lạnh, bắt buộc đi tiếp được, búp bê phải tìm tới một nơi bắt đầu cây to, đâm vào đống lá khô ai đó đã quét vun lại để trốn rét. Sáng sủa hôm sau, gồm một cô bé nhỏ đi ngang qua nom thấy búp bê trong lô lá, reo lên:

- Ôi con búp bê xinh quá, ai bỏ đi nỗ lực này, hoài của.

Hỏi mấy nhà xung quanh không người nào nhận, cô bé xíu ôm búp bê về, vệ sinh rửa cẩn thận. Cô bảo:

- Búp bê sao không có áo? Tội nghiệp, chị đã may đầm áo cho em.

Thế rồi, ngay tối đó, cô nhỏ xíu hí hoáy giảm may đến búp bê một bộ váy áo khôn cùng đẹp. Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong khoảng tay chăm sóc của cô, bên dưới chăn len ấm áp, búp bê hết sức sung sướng. Nó thỏ thẻ bên tai cô bé đang gặp ác mộng trong giấc ngủ:

- Chị ơi. Em muốn ở với chị xuyên suốt đời.

Câu 2. nói lại mẩu chuyện bằng lời nói của búp bê.

Trả lời:

Tôi là búp bê nhỏ. Hiện thời tôi đang sống rất niềm hạnh phúc bên cô chủ mới Ngọc Lan của mình. Để đạt được hạnh phúc này, tôi đã bắt buộc trải sang 1 đoạn đường khá trắc trở.

Trước phía trên tôi sinh sống ở khu phố bên tê với cô chủ Minh Anh. Khi mới tậu tôi từ shop đồ chơi về, cô yêu thương chiều tôi không còn mức. Cô cài cho tôi đầm áo mới, thắt nơ, buộc tóc đến tôi hàng ngày. Có đi đâu cô cũng mang tôi theo. Cuộc sống của tôi dường như trên thiên đường. Thế nhưng những ngày sau đó, tôi rơi xuống vực thẳm của sự việc bất hạnh. Tôi bị cô chủ chẳng chú ý trong tủ cùng với nhiều đồ chơi khác. Cô nhà đã bao gồm một chàng trai gấu bông mới. Tôi lại càng tủi thân hơn khi đôi cánh xinh đẹp của mình trước đây không còn nữa, cô chủ đã vứt quên ở chỗ nào trong lúc lấy ra nghịch với cũng chẳng bi quan mua mang đến tôi bộ khác. Cô đã quên hẳn tôi. Tôi rất bi quan nhưng vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó cô nhà lại thân thương tôi. Nhưng chờ mãi, hóng mãi….Cuối thuộc vào một mùa đông giá rét giá rét, không chịu được nổi cách đối xử phụ bạc của cô chủ, tôi quyết tâm quăng quật đi. Hì học mãi tôi new bò xuồng ngoài tủ, chui qua hành lang cửa số ra ngoài. Ra được ngoài nhà, tôi vui mừng chạy một mạch ra phố. Rồi trời càng thời điểm cành lạnh với tối. đắn đo đi đâu, tôi tìm tới một gốc cây ven đường, ở vùi trong đụn lá khô, ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh khía cạnh trời xuyên thẳng qua lớp lá cây cũng là lúc tôi bừng tỉnh. Đang hì hụi chui thoát ra khỏi lớp lá thì tôi bắt gặp ánh mắt sáng trong trẻo của một cô bé bỏng mà bấy giờ đó là cô chủ Ngọc Lan của tôi. Thấy tôi tội nghiệp, cô Lan có tôi về nhà tắm rửa không bẩn sẽ. Cô còn kỹ càng may khuyến mãi ngay tôi một loại váy hết sức xinh xắn với đáng yêu. Cô còn hỗ trợ cho tôi một loại giường nhỏ tuổi ngay cạnh chóng cô để bà bầu lúc nào cũng có thể có nhau.

Từ đó cho nay, tôi sống vô cùng hạnh phúc. Thời gian nào tôi cũng âm thầm cảm ơn cô Ngọc Lan – cô nhà đáng yêu, vị ân nhân của tôi.

Câu 3. đề cập phần kết của mẩu truyện với tình huống: cô nhà cũ chạm chán lại búp bê bên trên tay cô chủ mới.

Trả lời:

Một hôm, cô công ty cũ mang lại chơi bên cô chủ bắt đầu (thì ra chúng ta là các bạn cùng lớp), đúng vào lúc búp bê đang được cô chủ mới bế bên trên tay. Cô nhà cũ không nhận biết búp bê của mình vì búp bê tươi tắn, ăn mặc lộng lẫy khác hẳn ngày trước. Cô cứ tấm tắc khen búp bê của công ty đẹp. Búp bê mừng quá! vắt là trường đoản cú nay, nó hoàn toàn có thể yên chổ chính giữa sống vui vẻ cùng cô công ty mới xuất sắc bụng.

Ý nghĩa câu chuyện: phải ghi nhận yêu quý, duy trì gìn đồ chơi. Đồ chơi là bạn xuất sắc của mỗi bọn chúng ta, hãy biết quý trọng tình bạn đó.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.